Hỏi:
Trong những
buổi niệm Phật cho những trường hợp trên
VT thấy thường xuyên đọc bài SÁM HỐI.
Con xưa đă tạo bao ác nghiệp.
Đều
từ vô thỉ tham sân si…
..
Hết thảy con nay xin xám hối.
Nam
Mô cầu xám hối Bồ Tát Ma Ha Tát
(đọc 3 lần)
Theo như cách
hướng dẫn của Anh về phương pháp hộ niệm và qua những trường hợp
hộ niệm văng sanh mà chính anh là người khai thị VT không thấy
cách SÁM HỐI này.
Như vậy cách
Sám trên có đúng pháp không?
Trả lời:
Sám nghiệp không
có ǵ sai. Nhắc nhở người bệnh sám hối là điều tốt. Tuy nhiên, khi
đi hộ niệm chúng ta nhắc về sám hối một vài lần là có thể đủ, đừng
nhắc đến điều sai trái của người bệnh nhiều quá, v́ khi nhắc đến
lỗi lầm th́ có thể khiến cho người bệnh mặc cảm tội lỗi, hoặc cứ
nhớ đến những sai trái mà không yên tâm niệm Phật.
Một người,
giả sử, bị lỗi lầm nhiều quá, lớn quá, chúng ta phải khuyên họ sám
hối, chỉ họ cách sám nghiệp.
Nhưng sau
khi sám hối rồi, người hộ niệm t́m lời an ủi, vỗ về, khuyến tấn họ,
làm cho họ không c̣n sợ hăi hay lo ngại về chuyện sai trái nữa. Có
vậy họ mới an ḷng niệm Phật.
An tâm niệm Phật mới có cơ hội văng
sanh.
Phải có
tâm lư, thiện xảo phương tiện, chứ không thể thẳng như "ruột ngựa"
được, thấy họ sai mà nhắc đến cái sai hoài, th́ không khéo họ bị
phiền năo, mắc cỡ, tức bực... Đă bị vậy rồi rất khó cứu họ.
Như vậy,
lời sám hối trên,
nếu
có thể,
nhắc một lần, hai lần là đủ. Sau đó, khuyên họ nhiếp tâm niệm Phật,
cố giúp họ quên luôn các sai trái trong quá khứ đi, để chỉ c̣n nhớ
câu Phật hiệu mà niệm.
Hơn nữa,
c̣n khuyên người bệnh rằng, những chuyện sai trái đó chẳng qua là
do sự mê muội nhất thời, lúc ḿnh chưa hiểu Phật pháp. Chuyện này
ai cũng có, không ai tránh khỏi. Đừng ngại, đừng lo sợ.
Điểm quan
trọng là t́m mọi cách để an ủi người
bệnh. Đừng để những chuyện sai trái thành ra chuyện lớn làm vướng
mắc tâm họ. Khuyên họ, thuyết phục họ hăy hết sức
an ḷng về chuyện này.
Người hộ
niệm khi chỉ cách cho họ sám hối xong, th́ coi như nghiệp chướng
đă phủ phục. Nói với người bệnh rằng, đă thành tâm sám hối th́
Phật đă chấp nhận cho họ được mang nghiệp về Tây phương để Phật
giải cho, gọi là:
"Đới
Nghiệp Văng Sanh".
Quyết định phải giúp họ an tâm niệm
Phật mới được.
Đó là nói
với người bệnh. C̣n về phần nguời thân trong gia đ́nh, th́ ḿnh
phải nói riêng. Đ̣i hỏi gia đ́nh phải thành tâm hóa giải ách nạn
cho người bệnh. Phải làm phước, phóng sanh, in kinh, bố thí... cho
nhiều để hồi hướng công đức.
Khi bị
nghiệp khảo nặng, bị oán thân trái chủ báo hại, th́ rất cần sự
thành tâm của người thân hóa giải: niệm Phật, lạy Phật cầu Tam bảo
gia bị. Ăn chay, phóng sanh, thành tâm
cầu xin oan gia trái chủ tha thứ.
Nhất là phóng sanh, rất tốt.
Những
người nằm trên giường bệnh năm này qua năm khác th́ việc làm phước
thiện của gia đ́nh rất quan trọng, giúp cho người bệnh dễ thoát
ách nạn dở sống dở chết. Nếu gia đ́nh không chịu tiếp tay trong
chuyện này th́ người hộ niệm cũng đành tùy duyên chứ không cách
nào khác hơn.
Hỏi:
Khi cầu xin
oan gia trái chủ thường nói lớn với nội dung như: Kính thưa chư vị
hương linh có mặt ở đây, cùng chư vị hương linh Cửu Huyền Thất Tổ...
V́ vô minh che lấp nên Phật tử... đă gây ra nhiều lỗi lầm đă làm
cho chư vị đau khổ. Có thể là ăn thịt, giết hại, năo loạn... Bây
giờ Phật tử... đă thành tâm sám hối phát Bồ Đề tâm niệm Phật cầu
văng sanh Tây Phương Cực Lạc...
Cách cầu xin
oan gia trái chủ như vậy có làm cho người được hộ niệm sợ không?
Có làm ảnh hưởng đến tinh thần của người được hộ niệm không? (v́
thường xuyên nhắc lại)
Trả
lời:
Cầu giải oan gia
trái chủ nên thành tâm, nói chầm chậm, một vài lần th́ có thể đủ
để giải được. Không nên nói lớn tiếng, v́ nói lớn tiếng giống như
kiểu ra lệnh, không tốt.
Có nhiều
người điều giải nói nhanh quá, nói xẳn giọng, lớn tiếng quá,...
không tốt.
Ḿnh là
Phật tử, chưa có công đức lớn, lúc nào cũng nên khiêm nhường,
khiêm tốn. Nhất định không có một chút ác ư nào đối với oan
gia trái chủ, hay chư vong linh. V́ tất cả họ đều là chúng sanh
như chúng ta. Không bao giờ có ư hăm hại hay ghét bỏ họ. Không thể
v́ cứu người bệnh mà gây hại đến họ.
Hăy một
ḷng khuyên giải, khẩn nguyện, cầu xin... họ quay đầu hướng Phật
để hỗ trợ nhau giải thoát. Giả như họ không chịu buông tha, th́ đó
cũng là nhân quả của họ với người bệnh. Ḿnh chỉ thành tâm điều
giải là tốt nhất, chứ không có cách nào khác hơn.
Mỗi khi
muốn điều giải, hăy chắp tay, im lặng tịnh tâm một chút rồi mới
nói. Nói chậm rải, nói tha thiết, nói thẳng vấn đề. Chỉ một vài
lần là đủ, đừng lập đi lập lại quá nhiều lần, (ngoại trừ những
trường hợp quá đặc biệt và cần thiết).
Đừng nhắc
đến những cảnh giới quá hung dữ trong tam ác đạo cho người bệnh
nghe làm chi. Đây là điều không tốt lắm, mà có thể dễ làm người
bệnh hoảng sợ. Hoảng sợ th́ bất an, hăi kinh, rất khó tịnh tâm
được. Đây là vấn đề tâm lư.
Có thể
soạn thành bài, rồi cầm bài đọc một cách trang trọng. (Trong quy
tắc trợ niệm lâm chung có một số bài mẫu).
Câu hỏi
này hay lắm. Hăy phổ biến cho nhiều người xem để tránh lỗi lầm
trong khi hộ niệm.